Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Tuấn Khương
Vào một ngày kia em bỏ tôi ra đi chẳng về. Tôi tìm người em mà năm xưa chung bước đường quê. Chiếc áo bà ba màu hoa cà. Thương lắm bàn chân em mặn mà. Làn da bánh tết chiếc nón lá che nghiêng nghiêng chiều hè. Rồi.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Hà Vân
Chiếc áo bà ba trên giòng sông thăm thẳm. Thấp thoáng con xuồng bé nhỏ lướt mong manh. Nón lá đội nghiêng tóc dài con nước đổ. Hậu Giang ơi em vẫn đẹp ngàn đời. Nhớ chiếc xuồng xưa năm nào trên bến cũ. Thương lắm.
Tác giả: Võ Thiện Thanh
Ca sỹ thể hiện: Sắc Màu
Hạt mưa bay bay lên áo em, hạt mưa vấn vương ở lại. Chiều qua công viên có lá vàng, mùa thu rơi xuống bờ vai. Mẹ may cho em chiếc áo dài, chợt thấy dáng em thẹn thùng. Đạp xe ôi sao ngán quá chứng. Sợ bao con mắt dòm.
Tác giả: Nhạc Thanh Hoàng, thơ Ngọc Yến
Ca sỹ thể hiện: Phương Đông
Một ngày anh trở về nhà. Vết son trên áo không là của em. Đắng lòng đau nhói con tim. Hỏi hay không hỏi ? Thôi thì cứ im. Anh vô tư chẳng biết - Em lặng buồn. Cất lên chiếc áo - cất lên sợ son phai màu. Ước chi chỉ giấc.
Tác giả: Ngọc Sơn
Ca sỹ thể hiện: Ngọc Sơn
Thức đêm mới hiểu rằng đêm. Thức đêm nhớ lại bạn hiền. Kỷ niệm xưa thân ái. Đâu dễ nhạt phai. Đây chiếc áo phong sương. Anh mặc cho ấm nhé. Này điếu thuốc chia đôi. Những đêm giá lạnh về. Rồi thời gian trôi mãi. Đường.
Tác giả: Đỗ Ái Tử
Ca sỹ thể hiện: Trung Quang
Gió đưa mây về phía bên kia đồi. Ánh trăng khuya đẹp ngỡ như em cười. Anh đi tìm một bông hoa. Anh đi tìm một câu ca. Duyên trời không may mắn cho ta. Vì em theo gió mây ngàn. Thanh xuân qua vội vàng lỡ làng. Tình ơi em đã.
Tác giả: Nhạc Thái Hoàng, thơ Thùy Linh
Ca sỹ thể hiện: Lang Thang
Thu Chợt đến những cơn mưa lạnh lạnh. Dấu thời gian nhuộm đỏ lá trên cành. Hè chưa phai cởi chiếc áo mong manh. Nghe xa vắng dư âm ngày tháng cũ. Hương tình cũ nhắn mây gửi giọt sầu. Phương trời xa em có nhớ khung.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Quỳnh Hương
Chuyện lớn, chuyện nhỏ gì. Ông cũng đều gánh vác lo toan. Để chu toàn cho vợ và con. Thân xác héo hon. Chiếc áo cũ mòn, sức chỉ sờn vai. Mà nhân nghĩa không phai. Khổ cực đắng cay, hai vai gánh nặng. Ông như cổ thụ đầu non.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Chiếc áo phong sương chuyển sắc vàng. Vắng người trong mộng chợt hoang mang. Căn phòng lạnh lẽo càng hiu quạnh. Gối chiếc đìu hiu lại ngỡ ngàng. Cứ nghĩ rằng em ôm giấc điệp. Ngờ đâu bóng tối mị nhân gian. Mong sao thức tĩnh.