Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Chiếc áo phong sương chuyển sắc vàng. Vắng người trong mộng chợt hoang mang. Căn phòng lạnh lẽo càng hiu quạnh. Gối chiếc đìu hiu lại ngỡ ngàng. Cứ nghĩ rằng em ôm giấc điệp. Ngờ đâu bóng tối mị nhân gian. Mong sao thức tĩnh.
Tác giả: Bùi Anh Tốn
Ca sỹ thể hiện: Xuân Mai
Chú khỉ con bé xíu. Hay đu hay leo trèo. Đôi tay thì thoăn thoắt. Đôi mắt nhìn trong veo. Miệng thì nhai tóp tép. Tay chụp đồ rất nhanh. Chắc gì còn mong lớn. Nên ai cho gì cũng.
Tác giả: Nhất Sinh
Ca sỹ thể hiện: Hương Lan
Nhà em dưới rặng trâm bầu có con sông nhỏ có cầu bắt qua. Cầu tre lắc lẻo khó đi thương ai áo lụa thường đi qua cầu. Rồi từ khi hai đứa thương nhau dắt nhau ra tới bên cầu ngắm trăng. Dưới trăng ta hứa nhau rằng dẫu cho.
Tác giả: Dân Ca
Ca sỹ thể hiện: Phương Thảo & Tô Thanh Phương; Chưa Biết
Anh khớp anh khớp con ngựa ô ngựa ô ô. Anh ý thắng ý thắng cái bộ tơ dây cương bằng lác lục lạc bằng đất. Hình dung mà một tấc chân đi lấc khấc là tang tích tịch ý a đưa nàng là về là về Tà Keo. Đá cheo leo tay vịn chân.
Tác giả: Đức Quỳnh
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Oanh; Trần Văn Trạch
Trời đông lạnh lẽo muôn bề. Buồn nhớ ai đêm dài. Lòng xôn xao như cùng nhịp theo tiếng chuông. Kìa ngoài hè gió lạnh băng. Rồi từng hồi lá vàng rơi. Như reo tiếng buồn trong đêm vắng. Tiếng dế khóc dường oán thương.
Tác giả: Chưa Biết
Kìa mặt trời đã dâng lên. Xuyên qua cây lá nụ hồng. Người từ ruộng đồng mênh mông. Chờ gì đó. Kìa rừng già rừng lá thấp. Nương dâu xanh lưng chừng đồi. Người thẫn thờ nhìn mây bay. Chờ đợi gì. ÐK:. Cho một sớm.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Minh Thành
Đêm lạnh quá tiếng ai buồn. Nghe mặn đắng trong từng nỗi hui quạnh. Em đã mãi xa anh rồi. Nơi lanh lẽo không còn bóng ai. Đêm lạnh quá tiếng thở dài. Em đã mãi đi về cuối chân trời. Sao tình yêu vẫn còn đó không rời. Ấp ôm.
Tác giả: Vũ Đức Nghiêm
Mai em, anh về. Xin làm cỏ biếc. Vương chân em đi. Xin làm giọt mưa. Mưa dầm rưng rức. Trên vai người yêu. Anh cầm tay em. Bàn tay khô héo. Anh nhìn mắt em. Gió lùa lạnh lẽo. Anh nhìn lòng mình. Mùa đông mông.
Tác giả: Hồng Hà
Ta nghe thấy. Tiếng vọng trong đêm tối. Tiếng đàn buồn, chậm thả. Ta nghe thấy, hạt mưa rơi. Rơi trên nền đất lạnh. Còn tiếng gọi của em, giờ đã quá xa xôi. Chẳng thể nào nghe thấy. Lời nghẹn đắng và tim ta ngạt thở.