Tác giả: Hàn Châu
Ca sỹ thể hiện: Tuấn Quỳnh & Ngọc Ngữ
Người đã bỏ ta đi lấy chồng. Ta hỏi lòng mình có buồn không? Không buồn sao ta lại khóc. Không buồn sao lại đau thương. Không buồn sao từng đêm say mèm. Đời đã phong trần chắc phong trần thêm. Rồi đây từng đêm ngõ vắng.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Thạch Thảo & Vũ Hoàng
Anh em côi cút. Mẹ cha đã mãi lìa.. xa.... Có ngoại che chở. Lo từng. Manh áo bữa cơm. Tóc ngoại bạc phơ. Lưng còng dãi dầu. Khuya sớm. Thương quá là thương. Thân gầy lặn lội gió sương. Phù sa con nước. Đắp bồi.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Trung Hậu
Cánh diều bay cao chở bao ước mơ tuổi thơ. Tiếng cười giòn tan, mỗi khi con diều cất cao. Nỗi lòng mẹ tôi mong sao con như cánh dieu. Cùng bầu trời xanh thắm trên cao xanh ngàn ước vọng tuổi thơ. Diều diều ơi cất.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Anh em côi cút mẹ cha đã mãi lìa xa. Có ngoại che chở lo từng manh áo bữa cơm. Tóc ngoại bạc phơ, lưng còng dãi dầu khuya sớm. Thương quá là thương thân gầy lặn lội gió sương. Phù sa con nước đắp bồi cá cũng về.
Tác giả: Vassily Solovyov
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết
Chiều thanh vắng là đây, âm thầm gió rì rào. Rừng cây chim muông lắng suốt canh thâu. Hỡi em! thấu chăng tình anh lòng bao trìu mến. Mãi bên em, trong chiều vắng êm đềm. Dòng sông nước nhẹ trôi, xuôi về phía chân trời.
Tác giả: Hoàng Việt Khanh
Ca sỹ thể hiện: Song Hải & Song Hà
Ngoại đã đi xa. Lòng con u hoài. Vọng từ thinh không. Tiếng chuông buồn rơi. Ngoại đã đi xa. Nhớ thương dâng trào. Con đứng trong chiều khóc riêng con. Ngoại đã đi xa. Buồn trong kinh cầu. Một trời yêu thương. Khép.
Tác giả: Nhạc Bùi Quang Ân, lời Phan Quỳnh Như
Ca sỹ thể hiện: Phương Lan; Lê Như; Vy Thúy Hằng; Hằng Ni
Canh bí đao cá rô đồng ngoại nấu. Chén xanh trong nước mắm nồng cay. Rặng dừa nghiêng gió đong đưa bên thềm. Con với ngoại cười vui bữa cơm trưa. Canh bí đao cá rô đồng ngoại nấu. Món thơm ngon dân dã miền quê. Nặng phù sa.
Tác giả: Cô Phượng
Ca sỹ thể hiện: Trường Vũ
Từ chốn xa tôi về vùng ngoại ô bé nhỏ thăm căn nhà năm đó. Giăng giăng hàng nước mưa. Lối cũ như xa mờ cây đứng lặng mong chờ. Mình tôi đếm bước chân trong cô đơn. Nhớ dáng ai cuối đường nghe nỗi buồn vào hồn (nào hơn).