Từ tiền tuyến tôi về, thăm căn nhà ngoại ô,
thấy lòng thương vô bờ.
Cũng con đường này đây, cũng mái nhà này đây,
còn mang kỷ niệm đầy.
Nhưng trăng đêm nay,
không còn tha thiết như những mùa trăng đắm say.
Tôi nghe gió ru cây, chim kêu trên ngàn mây,
Hồn miên man khắc khoải chìm giữa cung nhạc đêm dài.
Năm xưa anh đi, từng đêm vàng võ vùng ngoại ô có người mong.
Hôm nao tôi đi, quê cũ thưa người vì hy sinh cho non sông.
Hơn hai mươi năm, lửa binh tàn phá vùng ngoại ô lắm khổ đau
Tôi theo chân anh, vai súng lên đường cùng hiên ngang viết sử xanh.
Chạnh lòng thấy u hoài, khi xưa mình ở đây,
với tình yêu vơi đầy.
Khóm hoa làm dậu thưa, lối xóm mình còn kia, mà sao quá âm thầm.
Sương rơi mênh mông, khơi nhiều nhung nhớ cho những ngày vui đã qua
Tôi quay gót ra đi, không mang theo gì hơn,
nhìn đêm khuya vắng vẻ càng thấy thương ngoại ô buồn.