Tác giả: Nhạc Ngoại (Trung Hoa)
Mỗi khi xuân đến vẫn xuân ấy. Hoa cúc vẫn nở vàng lòng ta ưu tư miên mang nhớ về nơi ấy. Có em thơ đứng vẫn trông ngóng. Mong mỏi bóng anh về vì anh trai ra đi xa quê hương xa mấy mùa xuân. Ôi cho ta xin có một.
Tác giả: Trường Nguyên
Ca sỹ thể hiện: Beat; Khang Duy
Sông nước miền quê ôi mến thương. Dòng nước trôi êm đềm. Long lanh mặt nước đông đưa vỗ về nhấp nhô. Phù sa vun đắp cho quê hương mình. Cây trái oằn say thêm chứa chang. Mỏ Cày Bắc Quê Mình. Luôn luôn phấn đấu vương.
Tác giả: Kim Trường Nguyên
Ca sỹ thể hiện: Beat Karaoke
Anh Về Nhuận Phú Tân quê em. Sông nước lửng lờ nhấp nhô. Mênh mông phù sa bát ngát. Trái cây chín ngọt say cành. Đường làng xanh xanh thắm những hàng dừa xanh. Anh về Nhuận Phú Tân anh ơi. Xao xuyến thật nhiều mến.
Tác giả: Chưa Biết
Anh chàng con trai miệt vườn. Thương em nàng con gái thị thành. Đôi má hồng hiền ngây ngô. Đôi mắt hiền hiền ngoan ngoan. Làm anh thương quá ơi nàng nàng ơi. Thương là anh thương em thiệt tình. Mai đây mình nên nghĩa.
Tác giả: Hoàng Ngọc Ẩn
Lý :. Tôi hát bài ngày nào chia tay. Nghe tiếng nàng ngàn lời kêu than. Trách ai nỡ bắt nàng đi. Chàng mang thanh kiếm gãy bước đi mà đau đớn lòng. Tang tình tang tính tình tang. Tang tính tình là tình tính tang. Thuở xưa,
Tác giả: Thanh Phúc
Ca sỹ thể hiện: Nhạc Hà Giang
Quê em Hoàng Su Phì, quanh năm nghe rừng thông hát, vi vu gió thổi mà nghe như khúc nhạc chiều, hàng năm mùa vải thiều rợp trời con chim lửa
Tác giả: Trường Lê
Thương nhớ quê xưa, nhớ câu hát ngọt ngào,anh đã nghe hôm nào, những lời nói yêu thương, bao nhiêu ý thơ đông đầy,lòng nguyện thề khắc sau nào quên. Mai này cho dù dòng đời thay đổi, cũng không nở nào, dành lòng bỏ xứ xa.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Một ngày trên quê hương tôi. Những con đường bỗng lẻ loi cúi mặt. Một ngày trên quê hương tôi. Nơi góc phố quán cài then đóng chặt. Căn gác nhỏ đông người sao thấy vắng một lời rao. Một ngày trên quê hương tôi. Có chú.
Tác giả: Nhạc Ngoại
Ca sỹ thể hiện: Patricia Kaas
Et quand le temps se lasse. De n'être que tué. Plus une seconde ne passe. Dans les vies d'uniformités. Quand de peine en méfiance. De larmes en plus jamais. Puis de dépit en défiance. On apprend à se résigner. Viennent les.