Tác giả: Đỗ Lễ
Ca sỹ thể hiện: Tuấn Ngọc; Hoàng Nguyên
Em giận anh. Em không nói một lời. Em quay mặt tủi hờn cho lệ sầu rơi. Em giận anh. Em khóc một mùa thu. Cho hoa kia lìa cành, cho sỏi đá rong rêu. Khi giận nhau. Ôm nỗi buồn vô biên. Bao nỗi buồn không tên cho xót.
Tác giả: Phú Quang
Ca sỹ thể hiện: Thu Hà; Thanh Lam; Hồng Nhung
Tháng sáu, mưa, mưa. Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ. Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì. Em như hạt mưa trên phố xưa, nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ. Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã.
Tác giả: Trịnh Nam Sơn
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết
Đàn bà như những dòng sông. Đàn ông như là biển rộng. Bao nhiêu sông cũng đổ về nguồn. Bao nhiêu nguồn cũng ra đại dương. Đàn ông yêu quý đàn bà. Đàn bà cảm mến đàn ông. Nếu không duyên nợ làm sao thành chồng. Làm sao.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Mạnh Quỳnh; Ngọc Huyền
Đời tôi như chiếc lá, để gió cuốn mãi đi xa. Đời tôi như bóng mây, lãng du trong khung trời vắng. Dù đôi tay tôi rắn, mà cứ trắng mãi đôi tay. Thì làm sao giữ ai, dìu ai trong suốt cuộc đời. Đời tôi như suối vắng, ngàn.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Lâm Hùng
Con về tìm lại ngày xưa bờ tre dáng mẹ nắng mưa vẫn gầy, góc ao bèo tấm nở đầy rêu phong bậc đá phủ dầy tháng năm. Đồng chiều giá rét căm căm lom khom mẹ cấy mảnh trăng lưỡi liềm. Lúa non ngoi ngóc đồng chiêm giấc mơ.
Tác giả: Chưa Biết
Thế đó em, đời đâu nào phải giấc mơ. Cớ sao lại quá thơ ngây, lạc chân vào nỗi đoạ đày. Để bao năm tháng xuân xanh trôi theo lời hứa rêu phong. Người ta nay đã quên em, sao em còn (đứng) đó trông mong. Thế đó em, tình.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Hà Thanh Xuân
Buồn vì anh bỗng nhiên xa vắng. Tình phai theo lời hứa rêu phong. Anh yêu hỡi, anh đâu có biết. Gió sẽ dịu dàng khi gió bên trăng. Rồi khi nhớ, khi buồn em khóc. Nước mắt nào năng nợ đã vay. Rồi khi đắm say tình yêu.
Tác giả: Nguyễn Nhất Huy
Ca sỹ thể hiện: Cẩm Ly; Thanh Thanh; Cẩm Ly
Người con gái bước trên bờ cát với đôi chân trần. Người con gái bước bên đời vắng xót xa bao lần. Và mơ về một vầng trăng xưa. Rồi mơ về từng bờ dâu thưa. Mà giờ đây lạc bước chân giữa trời phiêu lãng. Người con gái.