Chiều như chậm rơi chậm rơi
Sóng bồng bềnh bồng bềnh
Sương giăng đỉnh núi mờ xa Phủ Tây Hồ bâng khuâng
huyền thoại
Xa xanh hạc trắng bay về
Chiều như cơn mơ vỗ về hồn ta bơ vơ
Chắp tay lạy thánh nhân trời đất
Em khói hương thanh thản một phần đời
Thả hồn mình bồng bềnh cõi Phật
Ta khói hương để khỏi chơi vơi
Những nỗi buồn gieo neo đời vắng
Bỗng chợt như thanh thản trước chiều nay
Hồn ta tĩnh lặng bên chùa nắng
Gió Tây Hồ thổi mãi mái rêu phong
Chiều như chậm rơi chậm rơi
Sóng bồng bềnh bồng bềnh
Hóa vàng đi em