Tác giả: Trần Quan Long
Đừng nỡ quên em! Thành-phố xưa thay tên, hồn cỏ cây lênh-đênh, cát sỏi muộn phiền, lôi ngõ thở dài, vết thù đoạ-đày từng ngày. Hàng ghế công-viên. Ngập lá thu bay bay, tượng đá mơ triền-miên, uất nghẹn gục.
Tác giả: Trần Quan Long
Có những người biệt-xứ. Nhớ Hà Nội chiều mù sương, nhớ câu hò buồn sông Huơng, nhớ Sài-Gòn hoa đăng muôn hướng. Khóc thân-phận biệt-xứ, chắt-chiu từng kỷ-niệm xưa, gió mưa về lùa song thưa, nhớ quê-hương, nhớ.
Tác giả: Trần Quan Long
Sao hôm lấp-lánh trời gần, mình em đứng mãi một thân trong đời. Hôm qua còn sót nụ cười, ngày mai rồi cũng ngậm-ngùi hôm nay. Tám năm bão nổi từng ngày, trong gương đuôi mắt trải đầy dấu chim. Mẹ già tóc trắng.
Tác giả: Trần Quan Long
Xa xôi vẫn nhớ về bên kia bờ đại-lục. Hoa đăng đâu xóa được ngày tháng xưa hạnh-phúc. Vợ chồng mừng đàn con nhởn-nhơ, ruộng đồng vàng bầy chim ngẩn-ngơ, tiếng ca vang lừng của lũ em thơ. Thương sao đôi má hồng em.
Tác giả: Trần Quan Long
Từ năm-ngàn năm, tôi đang chết từ năm-ngàn năm. Từ năm-ngàn năm, giọt sao buồn bay vào cõi thiên-thu. Để hôm nay khỏi nhục làm người dân mất nước, để hôm nay đừng ôm gót kẻ thù. Hãy lụi cho tôi vài ba mũi mác. Vào.
Tác giả: Trần Quan Long
Tôi muốn được vào nghĩa-địa đêm nay, ngồi bên ngôi mộ nhỏ một người tôi yêu năm xưa, mơ về một thời hoa nắng vương môi, đường trần vui bước chung đôi, mà nay riêng em nơi khung trời tối. Tôi muốn lôi nàng dậy hôn vào.
Tác giả: Trần Quan Long
Rồi một mai đưa tay lên thề, rồi một mai đưa tay lên thề rằng:. "Thề từ nay yêu quê-hương người, "Và quên hết cố-hương mà thôi.". Một cuộc đời đắng-cay. Một cuộc đời vong-quốc. Ôi! một lời thề. Ôi! Một lời thề.
Tác giả: Trần Quan Long
Ngồi nhìn mưa bay bay, quạnh-hiu về giăng đầy, miên-man hồn úa gầy, mệt nhoài. Lạy trời đừng làm mưa bay. Giá buốt phương trời ấy, cho người sầu trong giây phút này. Đời mù rơi ban mai, lặng câm từ lưu-đày,
Tác giả: Trần Quan Long
Vừa khơi nhóm lửa tình yêu, thi không buốt giá cô-liêu, vờn bay ngọn tóc pha tiêu, nắng nghiêng mái núi hanh chiều. Vàng thu héo-hắt thu phong, lời ai mưa lũ trút than hồng, mưa lũ trút than hồng, vừa rơi.
Tác giả: Trần Quan Long
Mất nhau thật rồi, mất nhau thật rồi, mất nhau tron đời rồi, người ơi! Mắt môi nụ cười, ái-ân một thời, đã xa vời-vợi cuối chân trời. Yêu không hẹn ước, xa không giã từ, lời trao mây nước, sầu chất tâm-tư.