Ngày ấy tuổi ngọc hồn nhiên tóc xanh
Bờ cỏ nằm mơ giấc nồng
Gió yêu áo thơm bụi hồng
Rồi phút mộng vàng xây trên hão huyền
Trang tình mê đắm ngả nghiêng
Rừng thu mắt biếc ngủ quên
Bão tố dòng đời cuốn trôi chia lìa
Nên em biển rộng, sóng khơi bẽ bàng
Đau thương muôn vàn nước mắt tả tơi
Biển xô cát xa chân người
Núi ngàn không nguôi khát mưa nguồn
Cô đơn trăng ngà nghìn năm vỡ nát
Cây khép trong thân ngậm ngùi
Em khóc thiên tình lệ rơi
Ngày ấy tuổi vàng bỏ rơi dưới ngàn
Mông lung như cánh cỏ hoang
Nằm phơi chết theo thu tàn.