Rồi đến một chiều phai nắng
Và khi gió heo may sang
Tôi cúi đầu trên sân nắng
Thương sao là thương mái tóc bơ vơ nền áo trinh (*)
Thương những ngày vui chưa đến
Mà người đi nghìn sông bến
Tôi lặng ngước trông cao vời
Nghe như ngày mưa bão.. cuốn xô lên đời mình
Xin.. đừng ai hỏi rằng
Vì sao tôi đã xếp áo thư sinh giã từ
Khi tuổi đang còn xanh
Và khi tình vừa chớm.. cho ước vọng phôi phai
Cầu xin đẹp tình hôm nay
Cầu xin ngọc ngà tương lai
Và trong tương lai đó
Có chúng mình không ngăn cách không lìa đôi
Xin chớ hỏi lòng nhau nữa
Vì biết nói sao cho vừa
Mai mốt mình xa xôi quá
Mong cho thời gian kia.. sẽ không phai tình chúng ta
Giây phút tạ từ này đây
Một đời xin người ghi lấy
Tôi vội bước ra sân trường
Không quay nhìn đôi mắt.. thoáng rưng rưng lệ buồn