Anh em độ vài trăm
anh em độ vài ngàn
Anh em chừng vài mươi vạn
chơi vơi dưới mặt trời hắt nắng
Như không hẹn hò ai
đau thương chung một ngày
Ngước mắt anh em nhìn nhau
cười vang gương đồng loại
Mang ơn người về đây
cho ta thiên đường này
Cho ta mặt trời oan nghiệt
trên cao trên đồng bằng nóng cháy
Nên khi mặt trời soi
ta nghe thiên đường gọi
Hóa kiếp ta cơ cực
như bầy thú hoang lạc loài
Dưới gốc lúa trên ngọn ngô
dưới dãy úa trên đồng khô
Đôi chân ta đầy vết máu
kéo lê theo từng ngày mơ hồ
Anh chết đuối trong rừng sâu
tôi chới với trên đồi cao
Đôi tay ta nặng như xích sắt
ôi từng ngày dài sầu đau
Bao năm chưa nghỉ ngơi
điêu linh qua từng thời
Anh em mù lòa nhân đạo
đua nhau nuôi thù hận tiếp nối
Quanh nông trường khổ sai
đang rêu rao huyền thoại
Giữa lúc anh em hờn căm
và đau thường từng ngày !