Đêm nay mùa đông đã sang, bước chân đi về thấy tình còn vương mang.
Con sông thời gian giá băng, nước chia đôi dòng vẫn lạnh lùng dâng sóng.
Người thì gần mà bờ môi chưa ấm, tình thì đau mà lòng chưa xa.
Nghiêng vai trăm năm đã qua.
Tiếng hát buồn cất lên, ngỡ quên tên người tình.
Tiếng hát chợt vút cao, xôn xao đời cơm áo.
Tiếng hát còn nỗi đau, xốn xang qua từng mùa.
Hát giữa đời bể dâu, hồn nhiên còn bao lâu?
Mai đây về nơi núi cao, nhớ nơi sông hồ, biết lòng người nông sâu.
Ta vui vì biết em đau, tiếng ca vương buồn giữa đường trần phai dấu.
Còn cuộc tình để đời ta nương náu.
Còn lời ca để tìm về bên nhau, cho ta quên trăm năm đớn đau.