Tác giả: Ngọc Khuê
Tình yêu đã đến với tôi từ đó. Là tuổi hai mươi biết yêu và nhớ. Lời ca tôi hát đắm say nhung nhớ. Tuổi xuân yêu dấu mắt ai mong chờ. Là khi anh đến với em từ đó. Trời cao xanh ấy cánh bay rẽ gió. Là khi em hát khúc.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ca sỹ thể hiện: Trung Đức
Nhớ trung thu năm trước. Ôm trăng ngủ lưng đèo. Ngày đi ngày ngàn dặm đất đêm xáp mặt người yêu. Vội vàng hôn mái tóc tỉnh dậy thành chiêm bao. Em ơi tình có có một mà mùa trăng có nhiều. Từ thuở có mặt trăng có bao.
Tác giả: Ngọc Khuê
Tình yêu không phải là biển. Mà ta đi không cùng. Tình yêu không là rừng. Sao bao người lạc lối. Tình yêu không thời gian mà sao ai cũng vội. Âm thầm và dữ dội ngọt ngào và đắng cay. Tình yêu không là mật mà đôi môi.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ca sỹ thể hiện: Đức Long
Tôi đi tìm em nơi góc phố nhỏ. Nơi hình như có cây hoa gạo cằm cỗi ngày xưa. Tôi đi ìm em căn gác nhỏ ngày nao. Vắng trống tiếng đàn xấp xóa nụ cười. Còn đâu giây phút thinh lặng, còn đâu cái tên trên ngực. Em ở đâu ?
Tác giả: Ngọc Khuê
Cô gái không quân múa tích Thị Màu. Cánh quạt giấy xập xòa trong nắng mới. Giọt mồ hôi không kịp lau lăn vội. Một đường bê tông nhiều lúc tưởng chung chiêng. Những người lái máy bay ngồi xem, ôm trước ngực một khung.
Tác giả: Ngọc Khuê & Trần Đăng Khoa
Thiên đường của Mẹ. Ngày nào còn thơ bé, mẹ chỉ tay lên bầu trời xanh. Mẹ bảo đó là thiên đường nơi có những lâu đài nguy nga, những nàng tiên xinh đẹp dịu dàng. Những nàng tiên biết trồng dâu dệt lụa và hát ca.
Tác giả: Ngọc Khuê
Năm xưa thời tuổi trẻ ngang tàng. Ta hát vang bài tình ca trong gió. Khắc tên em trên gốc cây thương nhớ. Gửi đất trời giữ kỷ niệm riêng ta. Rồi ta đi mê mải phong trần. Qua năm tháng mịt mờ đạn khói. Giấc ngủ rừng nơi.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ru ta hai mươi, ngủ đi mười chín. Ương bướng chi cũng có thì mà thôi. Ru ta hai mươi, mười chín xa rồi. Hôm qua là thế giờ thành xa xôi. Tròn một vòng tay xin đêm đừng nắng. Chim chớ xa bầy, xin ngày đừng mưa. Bao.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ru mình. Ru trong đêm yên lặng. Trong sâu vời tim, trong xa vời em. Ru mình là hời ru ta. Ru đời. Ai gom thơ vào em, ai gom em vào thơ. Gom ta vào nhau. Ru đời là hời ru ta. Ta chợt nghe trong ký ức xa. Một người.
Tác giả: Ngọc Khuê & Quỳnh Vân
QUÊ NGOẠI. Đưa con về thăm quê ngoại. Mưa lành như tuổi mười ba. Cây mận khẳng khiu đầu ngõ. Mùa này lấm tấm những hoa. Đường làng gạch nghiêng nỗi nhớ. Đón vạn bàn chân tha hương. Giếng chùa còn trong văn vắt. Soi.