Tôi mơ về Hà Nội,
một ngày bình yên trên lối xưa quen
Chân hoang mòn phiêu lãng
lạc loài hồn rêu xanh tháp cô liêu!
Thắp trong tôi nắng son nhạt màu
lộng kinh thành cũ, bốn hướng trôi mau
Như liễu buồn nương náu,
tóc rũ người yêu lệ thằm hoen sầu..
Tôi mơ về ngày nào
nẻo buồn hồ xưa, mưa trắng giăng mau
Môi em nồng hơi ấm
sười lại tình tôi cho mối duyên sau
Tiếng chim vui, khung trời thơ ấu
guốc dòn canh thâu cũng thóang qua mau
Đêm có buồn vai áo,
thấp thoáng cửa Ô đèn sáng hoen màu!
Cho quay về từ đầu
một giòng chiêm bao một tình xôn xao!
Cho tim còn nghẹn ngào
từng hồi mưa lâu, đường ngút đêm thâu!
Cho hoang lạc đuờng về
lòng người còn say mê
Cho xây lại tình đầu
một bền duyên lâu
đừng xót phai màu!
Tôi mơ về Hà Nội
một ngày bình yên
năm tháng chưa quên
Nghe đâu từ quên lãng
một thời phồn hoa
lui gót trong đêm
Liễu xưa buông màu xanh thằm
Tóc buồn hoang sơ, rũ tháng năm chờ ..
Đêm mãi còn nhung nhớ
ánh mắt cửa Ô
lệ cũng hoen mờ!