Mẹ bây giờ như bướm
Bay lượn khắp cánh đồng
Dạo nương dâu xanh ngắt
Giữa hương lúa thơm nồng
Mẹ như bóng chiều rơi
Sáo xa đưa êm ả
Đã đành chia hai ngả
Đông giá nhớ khôn nguôi
Mẹ bây giờ như sương
Lóng lánh ánh tà dương
Thấm ướt mềm cây cỏ
Cho hoa lá thêm hương
Chiều rơi chèo đẩy đưa
Thuyền trôi qua quãng tối
Không dám quên nguồn cội
Nhớ mãi câu hò xưa
Tiếng ru buồn mông mênh
Như kiếp người mong manh
Bóng mẹ hiền còm cõi
Thấp thoáng ẩn bên mành
Mẹ như làn mây trắng
Quẩn quanh ngoài hiên vắng
Hương khói toả miên man
Giọt đàn rơi sầu lắng
Đông giá nhớ mẹ hiền
Mai gầy thêm cằn cỗi
Về đâu đời lạc lối ?
Chồng chất những muộn phiền
Lãng đãng tiếng đàn lơi
Thương nhớ mãi không thôi
Giở lại manh áo vá
Lòng khôn xiết ngậm ngùi
Dõi mắt khắp ngàn dâu
Tìm đâu bóng áo nâu ?
Cũng đành chia hai ngả
Rưng rưng ứa giọt sầu !