Tác giả: Hà Phương Anh
Để chiều nay vạt nắng gọi nhớ tình xưa. Để hàng cây còn đứng mong chờ. Để lòng rõ điều hiu. Từng cơn mưa lạnh giá. Áo mây dệt trắng sân trường. Từng bước chân đùa vui rúi rít. Ngọn sóng miên mang.
Tác giả: Hà Phương Anh
Về đâu về đâu. Tình mãi trôi theo mây trời. Đời dài như ngày tháng còn chia cách xa mịt mùng. Đời buồn như chiếc lá bay bay trên mùa gió. Người xa vời quá tìm nhau khuất cơn mưa đầy. Còn tiếc nhớ nhau xin em.
Tác giả: Hà Phương Anh
Đêm nay sương khói mờ. Em đến trong giấc mơ. Đôi tay với ôm lấy trọn một bóng rỗng không. Bao nhiêu tình thơ cũ dấu yêu đã qua. Từng dòng sông thương nhớ trôi đi. Đời nhạt nắng, cây khô tháng ngày.
Tác giả: Hà Phương Anh
Ru nhau một lần sau cuối. Tình gần muôn thuả chiêm bao. Chim bay ngang trời hờ hững. Qua trời ngậm đóa sầu đau. Bên trời trăng khô đã chết. Tình em mọc tựa kiếp nào. Bước chân lạc vào viễn.
Tác giả: Hà Phương Anh
Chiều nay cơn gió lạc loài bay về phố xưa. Theo sóng vỗ về, hàng cây trút lá đâu bóng người xưa. Sông lặng lờ về đâu, tìm theo dấu chân. Con dốc cao hoài con dốc cao hoài về đâu hỡi em. Về đâu ... mây lạc.
Tác giả: Hà Phương Anh
Ru em ru thêm một lần. Ru em ru thêm mặn nồng. Và ru mãi mãi không thôi. Ru em cung đàn dịu vợi. Yêu mãi lời từ tâm. Yêu thêm màu lá mùa thu. Trăm năm nghe tiếng muôn trùng. Về trong đêm nghe sông tự tình. Đời như.
Tác giả: Hà Phương Anh
Rừng chiều giăng lá đổ. Vang vọng vó câu buồn. Lá lìa cành khắc khoải. Cuốn theo ngựa không cương. Em soi đời nguyệt bạch. Từng sợi tóc trắng ngời. Người đi rồi để lại. Ảnh tượng buồn khô môi. Niềm đau em hóa.
Tác giả: Hà Phương Anh
Hỏi những đôi má hồng. Để gió hôn lén bàng hoàng. Để những nụ hôn còn ngỡ. Lời ngu ngơ vòng tay dâng hiến. Đôi bướm tung tăng đùa chơi. Sắc trời trôi bóng chiều lẻ loi. Hỏi lá có nhớ rừng. Để bóng giữ mãi tình mình. Để.
Tác giả: Hà Phương Anh
Đêm qua mau chìm vào cõi vắng. Trăng lững lờ soi bóng cô liêu. Trên ngõ về sầu vương trăm nhánh. Khúc nhạc lòng tẻ ngắt buông lơi. Hoa trắng mờ vờn bay theo gót. Gió đông buồn hôn tóc nhoà phai. Bao yêu thương len.
Tác giả: Hà Phương Anh
Tình đã chết từ đêm nguyệt tận. Còn trong nhau nỗi nhớ vô cùng. Con phố cũ dài như vô hạn. Khi cuộc đời chia ngả nhánh sông. Tình đã chết từ cơn biển động. Sóng xô bờ gào những tiếng than. Hàng phi lao chiều nghiêng.