Rừng đêm hoang vắng, ai quân tử
Dám nhặt hoa tàn trong gió mưa
Hoa đã tàn hương phai nát nhụy
Ai là quân tử nhặt tàng hoa...
Vọng Cổ :
1-) Sắc hương chưa hẳn tàn phai
nhưng sao hồn của ta như cánh tàn mai rơi rụng
Hỏi ai là quân tử dám về đây nhặt cánh hoa tàn
Đi trong gió mưa chồng chất phũ phàng.
Trời ơi ! Ta có làm chi nên tội
sao ông nỡ đành gieo đau khổ triền miên.
Quân tử đâu ! Mau về cho kịp lúc
phút giây nầy ta cần lắm người ơi!
Đời ta như thuyền đắm giữa biển khơi
mong đợi anh hùng ra tay cứu vớt...
2-) Như cánh hoa tàn thì xác thân yếu đuối
mà sao bao trái ngang tai biến dập dồn
Mang khổ đau nghe trĩu nặng linh hồn.
Nhận đắng cay với cuộc đời bạc phận
có ai nào thấu hiểu nỗi lòng tạ
Suốt một đời đã lắm cảnh phong ba
với nắng táp mưa sa bụi mờ thân nhỏ
sao người chắng tỏ chút lòng thương xót
mà nỡ dập vùi cho nát nhụy tàn hương...
Lý Con Sáo :
Thương thân hoa... Suốt bao năm trường lao đao
Biết nơi nào thân gởi trao
Mắt rưng rưng lệ chảy tuôn trào
Hồn xót xa nức nỡ nghẹn ngào
"Giữa biển đời đang cơn sóng to
Đêm hằng đêm biết bao niềm lo"
Dù cho đời đen trắng đổi thay
Chịu đắng cay có ai nào. haỵ.
Vọng cổ :
5-) Thắm thoát trôi qua mấy mươi năm
của một đời hoa lắm gian truân bạc phận
sao giờ đây vẫn còn gặp nỗi oan khiên
có miệng mà chẳng nói được nên lờị.
Giông bão về đây làm đất lở long trờị
Hỡi ơi ! Ai nỡ đành gây oan trái
để cánh hoa sầu khắc khoải thâu canh.
[center]Bây giờ hoa chẳng còn xanh
Như hoàng hôn chiếu mong manh chân trời
Xin người thương xót người ơi!
Cho ta còn chút tàn hơi cuối đời.
6-) Đã như cánh hoa tàn thì ta có màn chi sống chết
mà chỉ sợ cảnh thảm sầu ly biệt.
Mắt lệ tuôn trào ta khóc cho aị
Hay khóc dùm những loài hoa bạc số
đồng chung phận với ta trên khắp vạn nẻo đường.
Tâm ta trên kính dưới nhường
Giờ đây còn lại mười phương là nhà
Nguyện cầu khắp cõi Ta Bà
Bình An, Hạnh Phúc, Tâm Hòa Ý Trong.