Đàn bò vẫn đi qua giữa thành phố xa xưa
Và một ngày trên quê hương vẫn cứ dài xót xa đưa
Mẹ vẫn ru con, võng thật buồn vẫn đong đưa
Người già vẫn co ro, bé lõa lồ miếng cơm khô
Ôi đêm bão rớt, đêm bây giờ cũng hư vô
Đêm không thắp sáng những con người hằn tim khô
Chờ cho trái tim nguôi căm hờn phai vết thương
Chờ cho lũ trẻ con hát đồng dao trên đường
Trời vẫn mưa bay, phố vẫn dài ru miệt mài
Thuở mắt xanh xao trên tháp cổ lá thu bay
Buổi chiều vẫn nghiêng nghiêng, nắng có hồng bằng môi em
Cuộc đời vẫn lênh đênh, mưa có buồn như mắt em
Đôi khi ánh nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Chiều còn thắp nến lên hai hàng đường em đi
Còn gì nữa đâu ôi sương mù lên đã lâu
Đường dẫn em về phượng bay mù không lối vào
Hòa Bình đến đêm nay sao mắt mẹ vẫn chưa vui
Hòa Bình bấy lâu nay không nụ cười nở trên môi
Rừng núi dang tay vẫn chờ người nối biển xa
Và cờ gió đêm vui vẫn chờ ngày nối bao la
Ru trên năm ngón tóc em buồn lời ngàn năm
Hôm nay thức giấc không còn loài người vây quanh
Gọi tên bốn mùa dấu chim bay vẫn ngất ngây
Rừng xưa khép lại còn tuổi nào cho em gầy
Mẹ Việt Nam hai mươi năm xương da mềm nỗi đau thương.
Và màu vàng trên da thơm vẫn nhớ màu lúa quê hương
Mặt trời vẫn ngủ yên sau một ngày như mọi ngày
Một ngục tù hai mươi năm nuôi da vàng vẫn xót cay
Ai vẫn cứ hát khúc nhạc tình người mất trí
Phật trong cơn chốc đã bỏ loài người ra đi
Mẹ để cho con một gia tài với núi sông
Một nước Việt buồn và lũ người con bội tình