Đừng khóc nữa Sài Gòn
Đừng khóc nữa này em yêu ơi
Khi ta ra đi bỏ em một mình
Bỏ quên cuộc tình, bỏ luôn đời mình
Vào cơn sóng gió mênh mông
Đừng tiếc nuối này người
Đừng tiếc nuối tình ta chưa nguôi
Khi ta ra đi tưởng như tuyệt vời
Tưởng như cuộc đời là muôn nụ cười
Là như gấm như hoa
Đi một lần là xa em một đời
Thương em bé bỏng từng cơn mưa nhỏ
Thương nắng hẹn hò nồng mắt môi em
Và con phố đêm, ngày nào bước êm
Còn đâu nữa Sài Gòn
Còn chăng nữa niềm đau không tên
Bao nhiêu năm qua, đời như đợi chờ
Đời như tình cờ, đời như mịt mờ
Đời như nắng mưa qua…