Cứ nhắm mắt bước đi trong mơ bao tháng năm trong cuộc đời.
Để rồi giật mình khi nhìn lại ta tay trắng vẫn như ngày xưa.
Từng lời nguyện cầu giờ đây đã vỗ cánh bay xa.
Vọng vào hư không cho nỗi đau ôm ấp con tim dại khờ.
Thiên đường xưa ta thường mơ giờ đây đã mãi mãi xa vời.
Dẫu có tiếc nuối tháng năm qua đi cũng mãi không quay trở về.
Thà rằng một lần đau thật là đau để cố quên đi niềm đau.
Đôi chân bơ vơ lần trong bóng tối, mỗi bước đi
tìm lại cho ta một lối ra nơi phía cuối con đường.
Lau lệ vương trên bờ mi ngoài kia bình minh đang hé sáng.
Bỏ lại sau lưng bao tháng năm cuộc đời tăm tối
Bỏ lại sau lưng nỗi đau làm tim ta tan nát
Bỏ lại sau lưng nước mắt nhạt nhòa dĩ vãng
Tìm lại cho ta một lối đi riêng... từ đây...!