Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài, chữ mệnh, khéo là ghét nhau
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẩn trời gần, trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ Tâm kia, mới bằng ba chữ tài.
Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao, mời được phần thanh cao...
(‘’Kiều’’ Nguyễn Du)
Vọng Cổ :
Thúy Kiều ơi!
Đã trót sanh ra đời con gái mà trời
ban nhan sắc thì cái kiếp hồng nhan làm sao
tránh khỏi bao giông bão trong đời.
Thương thân phận Kiều lòng ta tan nát rã rời.
Suốt mười lăm năm cuộc đời phong ba dâu bể
Nàng mượn nước Tiền-Đường rửa sạch bụi nhơ.
Nhưng đời đâu có dể như giấc mơ
Sự sinh tử còn do trời định đoạt
mới khiến Sư Bà cứu khỏi dòng sông.
Khoác áo nâu sòng gởi lòng theo chuông khuya mõ sớm
Tưởng đã yên rồi một đời bạc phận
Nào ngờ gặp lại người xưa cùng mẹ cha và hai đứa em hiền
Khơi lại lòng ai bao nỗi ưu... phiền.
Chữ hiếu trung nàng đà giữ vẹn.
Còn chuyện ân tình biết xử ra sao.
Ôi! Ngao ngán phải chuốc chén rượu đà
đưa chàng Kim vào trong giấc mộng
Nhờ Thúy Vân lắp bằng thay thế
cho nhẹ lòng mà cất bước đi Tu...
Thành Tâm Hỉ-Xả-Từ-Bi
Nương nhờ cửa Phật Sân-Si bỏ ngoài
Xóa tan bao chuyện đắng cay
A-Di-Đà-Phật đêm ngày khắc ghi...