Em như trăng mòn
chờ mùa đông sẽ tan
Ta yêu em
như dòng nước tối tăm buồn
Còn bao nhiêu tóc xanh để thắt cho tình
Ta nghe ra từng xác bướm trên cành xuân
Tình vừa gần vừa xa
Ta như là bóng trăng
Lòng ta như dòng sông
đêm chan hoà sóng ngân
Có môi em như nụ hoa trôi ngang
Ôi tấm gương mờ ám thầm cháy
Sáng soi tâm hồn ta
Những ngón tay gầy héo ấy
với ta vẫn còn là thơ
Một bài thơ xót xa từng nét nhăn chờ
Ta dâng em giọt nước mắt
Đừng già hỡi em hỡi người
Xa nhau đã dài hơn nhớ nhau