Phố khuya tôi về bóng người in xuống,
Có con sâu nằm ngủ giấc mồ côi,
Vầng trăng chợt lên mây mù che kín,thoáng tiếng hò ơi nhặt khoan mấy hồi
Nhớ khuya tôi nằm bên người dĩ vãng,
Gối chăn bây giờ màu trắng lặng câm, người đi thật xa quen bàn tay nhỏ,
mái tóc tù đầy chắc hẳn là bơ vơ
** người bỏ ta đi quê xa mịt mù,
Một ngày tháng tù quê hương ngục tù,
Để lại non sông còn đau hận thù,
Nỗi đọa đày ai chịu đựng đây?
Ngày ngày tôi qua trên con đường buồn,
Kỷ niệm vẫn dây treo tâm hồn người
Như gieo ddời đau đớn tù hình tôi,
Sáng nay tôi đợi ai về bên ấy,
Lấy cho tôi lại một chút bình minh,
ở đây nhục vinh có gì đâu nữa,
Nước mắt hoài nhau ước vọng một đời sau