Nơi khi gió thu sang có nắng hanh vàng có bông hoa giấy rụng bên hiên nhà
Nơi góc cây sân trường tên phố tên đường đã hóa thân thương từ bao giờ
Một thuở hồn nhiên vòm cây mênh mang che nắng hạ
Một thời đạn bom mỗi dãy phố là mỗi chiến hào
Nơi cho dẫu nhọc nhằn ai bước trên hè vẫn buông duyên dáng tà áo dài
Nơi có sen Tây Hồ thơm như hương cốm giữa trưa hè
Nhịp cầu Thê Húc trầm mặc bên Tháp Rùa
Để ngàn mây trắng về soi trong nước hồ
Hà Nội ơi tôi yêu con người yêu thành phố
Vẻ hào hoa muôn năm kinh kỳ xưa còn đó
Để người đi khôn nguôi nỗi niềm nhớ
Từ ngày xa tôi đã gặp bap thành phố đền đài nguy nga ồn ào xa hoa
Lòng vẫn riêng yêu một Hà Nội thôi gọi mãi trong lòng Hà Nội ơi