Có một vết thương lòng, ngủ yên trong tiềm thức
Khói chiều nay mênh mông, riêng mình tôi ngồi khóc
Người đi... trăng nhạt nhòa
Lời yêu thương bỏ lại,
còn ai qua đường buồn, niềm ân ái lãng quên.
Lời ru nắng chiều nhạt, vùng hư không trả về
Gởi theo lời tim hát... đến tận cùng mông lung!
Người chưa về hôm nao
Lá sân còn nguyên vẹn
Bước chân nào lao xao
Còn quên lời mơ ước
Thôi thế người đi rồi, áo xưa tình xa rồi !
Về đi nhé ta ơi !
Thương tiếc đã đầy vơi... !