Ðường trần em bước ghềnh đá thênh thang.
Mỗi bước chân hoang đưa người lạc lối
Nhọc nhằn gian khổ trong cõi dương gian.
Sao mãi mơ hoa trong đời trầm luân.
Ta bà trần thế phù phiếm xa hoa
Lỡ bước chân đi muôn đời sầu khổ
Ðường trần là thế em thấy không em.
Dừng bước đi hoang quay về bờ giác.
Em ơi! em ơi! Em biết chăng?
Bên quê nhà đài sen tươi thắm
Bên khe suối chim hót lạ thường.
Tia nắng vàng vĩnh hằng soi sáng.
Ðưa người đời vượt thoát vô minh.
Ðường về bên ấy không khó đâu em.
Mỗi bước chân đi Di Ðà em nhớ
Sẽ có hoa sen vươn mình chào đón.
Về đến quê hương thế giới an lành.