Đừng buồn nữa em, than khóc mãi càng nặng sầu
Tình mình đã trôi theo nước cuốn qua chân cầu
Một lần dở dang mang đau đớn đến trọn đời
Mộng đầu khó vơi, xanh xao nhuốm trên làn môi
Đừng hờn trách nhau cho số kiếp tội tình này
Trời dành đắng cay nên khép mắt ngăn lệ đầy
Nụ hôn mến yêu chưa vơi hết dấu son gầy
Mà sao ước mơ bơ vơ chết trong lưu đầy
Lần đầu yêu đã cô liêu
Lòng giông tố, mưa tả tơi
Buồn như lá thu vàng bay rã rời
Tình vừa xanh quấn khăn xô
Phủ lên trái tim cằn khô
Đèn hiu hắt đêm từng đêm, đếm từng kỷ niệm
Tình như ánh trăng le lói chiếu vào hạ buồn
Còn gì sắc hương soi dĩ vãng niềm sầu muộn
Thuyền không bến mơ lênh đênh sóng nước bềnh bồng
Phận mình thế thôi thiên thu cách ngăn chim lồng