Anh ra đi Sài Gòn xưa đã chết
Cây me già cô độc đứng nghe mưa
Ðừng trở lại chẳng còn gì nữa hết
Em đã tàn hương sắc của năm xưa
Anh ra đi mùa đông buồn hoang vắng
Mùa mưa dài, mưa trút nước nơi đây
Ðừng trở lại chẳng cần ai đưa đón
Ðể em ngồi nghe lá khóc trên cây
Đừng trở lại, anh ơi, đừng trở lại
Về làm chi không ai trách anh đâu
Về làm chi cơn mộng đã tan rồi
Về làm chi, anh ơi, về chi nữa !!!
Anh ra đi cửa lòng em đã đóng
Với đau thương chồng chất tuổi xuân qua
Ðừng trở lại không còn ai mong ngóng
Xuân đã tàn từ độ én bay xa