Vì sao gió luôn không ngừng ru
Vì sao lá rơi muôn chiều thu
Vì sao nắng hanh không mờ tan
Lòng ta vẫn luôn miên man
Nhiều khi muốn lênh đênh thật xa
Ðể ôm cõi trăm năm người ta
Mà sao đắm mê không đường ra
Ngàn ray rứt trong tim ta
Vì có lẽ cuộc đời lắm đa đoan là cõi mê muôn đời
Và kiếp sống con người
khiến ta mơ làm cánh chim vượt lên cao vút
Hòa thân xác trong thiên nhiên
Rồi tan lẫn trong không gian