Lòng ta sao quên bóng người mẹ thân yêu, tình thương sáng ngời
Từng bao năm mẹ thao thức
Nhưng mong con chóng nên người
Mẹ hay dắt con đi qua làng và âu yếm
Choàng cho chiếc khăn màu nắng vàng
Màu khăn ấy làm con nhớ những năm xưa còn niên thiếu
Mẹ đưa dắt con vào cuộc đời,
Mẹ bên con từ khi sớm mai trong tiếng cười
Mẹ đưa con về nơi thắm tươi muôn hoa đường đi tới chân trời
Người mà tôi yêu suốt đời, mẹ của tôi giờ xa mãi rồi
Từ bao đêm tôi mong nhớ,
Nhớ thương hình bóng của người
Mẹ đứng khuất xa sau chân đồi
Và đôi mắt nhìn theo bóng con tận cuối trời
Đôi mắt ấy là khúc hát ru tôi qua ngày bão tố
Mẹ đứng khuất xa trong sương mờ, bàn tay vẫy
Thật êm ái như lời nhắc nhủ
Mẹ của tôi vầng trang sáng soi trong đêm trười đi tới chân trời