Nửa đêm thức dậy bỗng thấy chán chường 
Nỗi niềm cô quạnh thấm vào tủy xương 
Nửa đêm thức dậy bỗng thấy phố phường 
Bỏ mình trơ trọi sống đời lênh đênh 
Sao không gào thét 
Sao không chạy rong 
Bỏ thân khiếp nhược 
Xác mềm như bông 
Sao không là gió 
Sao không là mây 
Hát câu sông hồ 
Đất trời phiêu du 
Nặng nề sinh tử 
Đời xoay tít mù 
(Buồn như trống 
Khoanh tròn xa ra) 
Cúi đầu rã mục 
Chồi non nụ hồng 
Cúi đầu chết gục 
Một đời vong thân