Đêm Đông về xuân đã xây mồ thương nhớ
Dĩ vãng nào chỉ là vực thẳm năm xưa
Chăng mền nồng trong đêm vắng...
Tôi cố quên người
Khơi tình xưa người là bóng mát chẳng rời xa
Mộng cũ phai tàn, chỉ còn chút dư vang
Bởi người vô tình, nên giết chết tình đôi ta
Giờ những kỷ niệm về hành hạ lấy tôi
Điệp khúc:
Hỡi người ơi... Tình mình đoạn kết như thế sao?
Xin người hãy nói làm sao người quên được người
Người vốn vô tình hay chỉ vô tình với riêng tôi ???
Hỡi người ơi.. tôi chẳng quên được người
Một bóng ma chẳng bao giờ chết trong lòng tôi
Nhỏ một giọt máu này, ươm lấy tình đôi ta
Chờ khi nắng lên biến thành một nụ hồng
Nhưng người ơi... người nỡ... hái đi rồi
Nụ hồng chính là... máu tim tôi
Cơn mưa nào sẽ mang đi niềm nhung nhớ
Mây đen buồn che kín một vầng trăng khuya
Ly rượu nồng trong đêm vắng tôi xót thương người
Men rượu cay, người còn nhớ thương chuyện tình
xưa
Càng cố quên người chỉ hận mình thêm thôi
Ai người say tình nên đắm đuối những ngày qua
Tan dấu trên đường về người đã xa tôi
(=> ĐK ..... )
Nhưng người ơi... người nỡ... hái đi rồi
Nụ hồng chính là... máu tim tôi.....!