Chiều Sài Gòn đang nắng thoáng mưa giăng
Áo trắng dừng chân nép vội trứơc hiên nhà
Cô bé hồn nhiên vô tư đến lạ
Mười ngón tay gầy nghịch từng giọt long lanh
Bím tóc cài nơ buột hồn ai bất chợt
Như cơn mưa nào bất chợt mùa hạ sang
Len lén nhìn ai cho hồn tôi ngơ ngẩn
Dáng nhỏ thơ ngây thương quá tuổi học trò
Cà phê buồn từng giọt đắng rơi rơi
Tháng ngày trôi em vội bước theo chồng
Ai có ngờ đâu tim tôi ứa lê.
Chiều mưa năm nào còn động những cơn mơ…
Nay đón hạ sang ngập ngùi hương cánh phựơng
Lang thang một mình đi tìm kỷ niệm xưa
Gió trách hờn mây cho hạt mưa tan vỡ
Tháng năm mưa buồn không nhòa dáng nhỏ trong tim…