Em đi thu gợn trên đầu sóng
Lá rụng thay mưa lá đỏ trời
Tửu phá thành sầu, sầu đối bóng
Ly đầy ly cạn buồn nào vơi
Thiếu một mình em thiếu đủ rồi
Quanh đời thanh nữ cũng thừa thôi
Bên trong mặt nạ vô vi ấy
Là cái sầu miên cái lẻ loi
Thư viết ngàn trang nói chẳng cùng
Máu tuôn theo mực biến thành sông
Dường như cái đáng còn chưa tỏ
Ðây đó lềnh khênh cái viển vông
Chiếc lá buồn hiu rụng dưới sân
Ta nghe vang dội nỗi đau thầm
Cành xương dơ ngón tay gầy guộc
Vẫy gọi người xa tiếng gọi câm
Ta giữ hạt sương nơi đáy mắt
Long lanh kỷ niệm lúc lìa nhau
Lòng ta từ đó trăm dao cắt
Còn chỗ nào dung nạp đớn đau?
Xin chúc cho em hạnh phúc đầy
Ta mang sông núi mỏi tê vai
Mất còn, thắng bại, đâu bờ bến
Ai kẻ bây giờ luận đúng sai?