Đi trong chiều phố nhỏ, nắng vàng hoe trên lá
Bóng ngả thêu gấm hoa, thiết tha thiết tha ơi phố chiều
Ta yêu yêu biết mấy con tuôn giữa núi đồi
Con sông ôm phố nắng làm thành chiều dễ thương
Nghe một tiếng đàn xa bỗng thấy đời trẻ lại
Nghe một lời ai hát cũng thấy mình xôn xao
Ta gặp em trên phố nắng vươn tà áo xanh
Ngỡ như là ảo ảnh thật gần mà thật xa
Em yêu chiều phố nhỏ bởi có nắng và em
Có sông và có nhạc trong mắt em và ta
Thêm yêu chiều phố nhỏ bởi phố hiền như mẹ
Bởi phố trẻ như em mới có dòng sông nhạc
Ngân hoài giữa lòng ta