Tôi xa người như xa núi sông
Em bên kia suối bên kia rừng
Em bên kia nắng bên kia gió
Tôi một giòng sương lên mênh mông
Tôi xa người xa hương tóc mây
Rồi mai chim sẻ lìa xa bầy
Chiều em không đến hàng cây cũng
Nghiêng xuống tôi từng ngọn heo may
Tôi xa người xa niềm thiết tha
Hoa xuân đã rụng héo hiên nhà
Phố xưa em buộc đôi hàng bím
Nay tóc về đâu, hồn nơi đâu?
Tôi xa người như xa biển đông
Chiều dâng lênh láng, chiều giăng hàng
Những cây ghi dấu ngày em đến
Đã chết từ đêm mưa không sang