Sao chiều nay em không sang thăm tôi
Cho mây sầu giăng đầy
Nhớ đến hai đứa mình yêu nhau đã mấy mùa trăng
Xuân hạ và bây giờ mùa thu sắp đến em ơi
Dù nhiều mưa nhiều nắng anh cũng sẽ đưa em về
Trên những lối hoang sơ đầy lá úa
Hay con đường vào thành phố buồn tênh
Hay em muốn tôi đưa về
Con đường nhiều lối rẽ để nói chuyện thương yêu.
Em ơi nhớ ngày xưa hai đứa đùa chơi
Giành chung nhau một cành hoa
Cành hoa nhàu nát
Em bỗng khóc cho nước mắt ướt đầy
Đôi rèm mi vô tội.
Trong mơ ước chiều nay
Anh vẫn còn tin rằng em yêu đợi chờ anh
Mộng mơ nằm chết trong vũng nhớ thương
Với đống kỷ niệm khô cằn như sa mạc.
Bây giờ em buông tôi em ra đi
Bao nhiêu lần yêu rồi nước mắt đong rất nhiều
Đêm thương nhớ cũng đành thôi
Mang hình hài xanh gầy từng đêm nuối tiếc hương xưa
Ngày dài thương dài như băng bó vết đau linh hồn
Đôi mắt vẫn chưa quên hình bóng cũ tuy xa rồi
Nụ cười trốn bờ môi đi hoang đến nay chưa về
Cho đường tình yêu đó anh vẫn còn cô đơn.