Này em có thấu anh đang mỏi mệt ngần ấy năm
Một giây anh vẫn không ngừng nhớ em
Từ lâu con phố anh ngồi chỉ còn rêu phong cạnh bên
Và anh biết sẽ không thể
Được nghe tiếng bước em về
Tại sao đã có em trong đời mà để mất em.
Bỏ lại yên ấm bao ngày vỡ tan
Nếu ai hát bài tình xa xưa
Thì em nhớ không
Giật mình anh giữa căn phòng
Ngập bao ký ức mặn nồng.
Ngày em đi lạnh lùng buốt giá
Xóa nhòa một thời ôm nhau nương qua bão tố
Cần em để nhớ, để quên niềm đau
Rồi nghìn trùng xa cách.
Nhiều yêu thương cho nhau đánh mất
Để mỏi mòn trông mong sao em sẽ có bên
Màn sương đêm sẽ tan như từng lời yêu mỏng manh.
Mùa thu năm ấy ta vẫn còn nhau
Một bước chân, ta dường như vẫn không rời xa
Nhớ má lúm đồng tiền xinh xinh
Vừa khi em hé môi
Nụ cười đẹp nhất trên đời
Mà như xa cách anh rồi.
Ngày em đi lạnh lùng buốt giá
Xóa nhòa một thời ôm nhau nương qua bão tố
Cần em để nhớ, để quên niềm đau
Rồi nghìn trùng xa cách
Nhiều yêu thương cho nhau đánh mất
Để mỏi mòn trông mong sao em sẽ có bên
Màn sương đêm vỡ tan như từng lời yêu mỏng manh.
Dẫu nước mắt chẳng vơi đi nỗi đau
Mặt trời tỏa ấm một ngày chẳng lâu.
Tình mình vẫn đậm sâu
Xin níu yêu thương khi chưa quên từng năm tháng
Ngày ta môi hôn trong nước mắt
Nhớ không một thời ôm nhau nương qua giá rét
Cần em để nhớ, để quên niềm đau.