Thạch động Hà Tiên cây rũ bóng nhớ đêm nào nghe gió biển lộng trùng dương
Em gởi anh mái tóc thề còn đượm mùi hương anh còn giữ trên đường xa diệu viễn
Anh ơi biển Hà Tiên còn vương mùi gió mặn
Sao phút chia ly chẳng đặng buổi tao phùng
Nước chảy bèo trôi khó được chung cùng
Chúng ta đã khắc tên nhau với lời đoan thệ
Giữa đêm rằm trên mõm núi Tô Châu
Rồi cánh bườm khuất dạng giữa đêm thâu
Em tưởng chừng như dư hương
Một mối tình đầu còn vương trên con thuyền viễn xứ
Nghe xa xa trên Phù Dung Tự
Đã vang lên những tiếng chuông buồn
Bình Định Hà Tiên cách mấy dặm đường
Sớm lưới mây giăng thuyền biếng đổ
Hàng tiêu gió thổi lá lơ rơ
Ngày nào anh nói với em rằng dầu muôn dặm quan san dầu nước non cách trở
Nhưng anh chẳng để cho kẻ chung tình phải mỏi dạ chờ mong
Hò ơ tay bưng dĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau
Nhưng hỡi ơi hoa lưu động
Khẩu ưng trường tại thủy đáo giai nhân định bất hồi
Hoa thơm cửa động còn thơm mãi
Nước chảy dòng trần luống chảy xuôi
Con thuyền lướt sóng ra khơi chia tay chỉ có
Mấy lời hàn huyên ngày anh trở lại Hà Tiên
Thì cô gái nọ lỡ duyên lâu rồi
Hò ơ
Rồng chầu ngoài Huế ngựa tế Đồng Nai
Nước sóng trong chảy lộn sông ngòai thương người xa xứ
Hò ơi
Thương người xa xứ lạc loài đến đây
Anh yêu em một cô gái quê vùng nước mặn
Em yêu anh một nho sinh lận đận bước phong trần
Đêm ấy anh giã từ em với giọng nói ngập ngừng
Dãy núi Hoành Sơn tuy diệu vợi nhưng nào ngăn cách mối tình chung
Thuyền nhổ neo em còn mãi đứng trông cho đến khi đôi mi mờ hoen ngấn lệ
Anh tà dương khuất dần trên mặt biển chùa Phù Dung đã điểm tiếng chuông buồn.
Bãi vắng đêm nay nhìn lá rụng thẫn thờ nghe thấy nhạn kêu sương
Ba thu dài đăng đẳng anh xuôi thuyền trở lại cố hương
Đến nay bến đỗ Đông Hồ đã bao phủ màu sương
Núi Tô Châu mấy bận cây ngàn thay lá
Biển Hà Tiên sóng êm gió lặng
Nhưng cánh buồn xưa vẫn chẳng quay về
Nơi sơn tự Phù Dung đêm nay thấp thoáng
Có bóng nàng thôn nữ đang mang một mối tuyệt tình
Hướng Phật đài để lắng tiếng chuông ngân.