Khi đêm sang đom đóm đong đưa 
giờ nàng đã ngủ chưa
Đi lang thang khuya lắc khuya lơ 
đèn nhà ai tắt sớm.
Gom suy tư thao thức đêm mơ 
chàng bèn viết lá thư.
Hai hôm sau mới dám đưa thư 
nàng nhận nhưng làm ngơ.
Hai hôm sau mới dám đưa thư 
nàng nhận nhưng làm ngơ...
Chẳng biết đêm nay nàng vẫn còn trằn trọc 
giữa phòng loan hay đã say giấc ngủ.
Nàng có biết đâu có một chàng trai nép mình 
bên khung cửa sổ ôm cô đơn đón nhận mối duyên hờ.
Chẳng biết tôi còn mơ còn mộng đến bao giờ 
người ta đi lấy chồng cũng như trăm ngàn 
cô gái khác ai phụ mình mà mình khóc mình than.
Tôi đã dặn lòng không nhớ không thương 
không nuối tiếc tưởng mơ hình bóng cũ.
Thế mà đêm đêm khi chập chờn giấc ngủ 
mỗi lúc canh khuya cứ gọi đến tên nàng.
Gió đêm về phảng phất mùi hoa dạ lý hương 
tôi cứ ngỡ mùi son phấn của nàng bay trước gió 
nàng có chồng rồi đẹp câu duyên nợ.
Chỉ có tôi như khách lữ hành 
đã lỡ chuyến sang ngang một 
chút tình tự buổi đầu tiên 
bởi câm lặng nên bây giờ nuối tiếc 
tôi đứng ngoài hiên đếm từng xác lá 
trong khi em an giấc giữa loan phòng.
Bức thư tình tôi viết trong đêm 
mỗi dòng chữ là mỗi dòng nước mắt.
Tôi định trao ai mấy lời tâm sự 
nhưng em đã đi rồi tôi biết gởi ai đây...