Lạnh lùng chiều sương giăng xuống đồi 
bầy chim mỏi cánh về xa vời 
nhìn mây chìm đáy hồ lững lờ 
cành gió buồn nát hồn xưa.
Bàng hoàng tìm ai xa khuất rồi 
chiều xưa xõa tóc thề dâng người 
nhìn nhau màu mắt tìm ý môi 
hồ biếc ngời sóng lòng tôi.
Người hỡi có biết dáng ta sầu 
ái ân nào gối chăn nào người nỡ 
xé nát mối duyên đầu đáy nước sâu 
hờn xóa bao tinh cầu.
Trùng trùng mù khơi chôn bóng mờ 
người đi từ đó màu môi nhòa 
ngồi đây rủ tóc làm cố nhân 
nhờ nước rửa hết sầu chăng.