Đây có phải quán hàng năm cũ
Sương mờ giăng bao phủ một khung trời
Lá bàng rơi lá bàng rơi
Chiều nay có kẻ nghẹn lời nhớ thương.
Gió thổi vi vu lá bàng bay lả tả
như chào đón hỏi han người khách lạ ở ven đường.
Nắng táp mưa sa đượm nét phong trần.
Đây là quán hàng năm trước
dưới cội bàng đội nắng che sương.
Từ độ nào khách lẳng lặng ngồi bên chén trà tươi
say khói thuốc hương nồng và nhìn mãi đôi mắt
nhung đen của cô hàng xinh xinh trẻ tuổi
Cô hàng xinh thật là xinh
đôi môi chúm chím hữu tình làm sao.
Tưởng là trong giấc chiêm bao
người tiên kẻ tục cùng nhau nặng nguyền.
Nhưng giấc mơ tan khi nghe tiếng oanh thỏ thẻ
thưa rằng mời quý khách dừng chân bên mái lá.
Chén trà ngon ấm dạ kẻ phong trần
Khách bỡ ngỡ ngồi trên chiếc chõng tre xiêu vẹo
Đưa mắt nhìn dãy đồi cao đang bao phủ
dưới màn sương trắng như hình bóng
một người đang đượm một màu tang
Khách vừa toan ướm lời trêu ghẹo thì từ
trong mái lá một bà lão tật nguyền sờ soạng bước ra.
Đôi môi già mấp máy run run khẽ bảo
cô hàng rằng con ơi ngày mai này
là ngày giỗ chồng con vậy con hãy lo dĩa muối dĩa dưa
để tưởng niệm người chồng bạc số.
Khách ngại ngùng đứng lên từ giã trong
khi cô hàng đứng tựa cội bàng dõi mắt
nhìn theo những chiếc lá bàng lìa cội
thi nhau bay vèo trong cơn gió lạnh.
Như giọt lệ của người cô phụ mới
nửa chừng xuân đã lỡ mối duyên tình.