Một sớm mai em bổng nói câu biệt ly
Khiến anh giật mình rồi vỡ tan quả tim
Mây đen bao vây trên cao mặt trời như lặng rơi.
Bao nhiêu tia nắng mang một màu tối tăm
Nắng đã tắt cuối con phố quen
Bóng đêm lại về càng nhớ em nhiều hơn.
Khi xưa em bên anh thật lòng yêu mình anh
Nhưng em chưa biết yêu chưa hề biết yêu
Bỗng có ai yêu em thật tâm hơn anh yêu
Bỗng có ai, lòng em đã rung động.
Đã khiến cho, lung lay tình yêu em trao anh
Đã khiến cho, đôi mình xa dần
Khi không còn em mặt trời không ánh sáng mặt trời
Đi lang thang khắp chốn mong gặp lại em thôi.
Thế nhưng em giờ đây đâu còn cần anh như lúc đầu
Biết em giờ này chẳng còn yêu anh
Ánh nắng đã tắt giữa đêm tối anh ngồi đây oán trách
Giận mình khi xưa không yêu em như là em yêu anh.
Để cho một người mang em ra đi
Và để cho anh biết rằng
Vắng em bên anh như vắng đi mặt trời.