Trời hỡi làm sao cho khỏi đói 
gió trăng có sẵn làm sao ăn.
Làm sao giết được người trong mộng 
để trả thù duyên kiếp phụ phàng.
Hàn Mạc Tử ơi trăng tàn sao rụng 
đấy Quy Nhơn đã vắng bóng anh rồi
Có một vầng trăng cũng khuất dạng sau đồi.
Anh ra đi một lần rồi vĩnh biệt em 
nghẹn ngào khẽ gọi cố nhân ơi 
lầu ông Hoàng vách đá lá rơi rơi 
dấu chân ai cỏ phủ rêu mờ.
Rặng thông buồn hiu hắt 
đứng xơ rơ như ngẹn ngào nhớ thương.
Hàn Mạc Tử Mấy lũy tre xanh vây tròn 
thân phận em gởi đời em trong cuộc sống quê mùa.
Anh chẳng về đâu sao em vẫn đợi chờ.
Vẫn nhớ nhung một người viễn xứ đi bán trăng vàng 
và bán cả vầng thơ rồi một chiều nào 
trời đất hoang sơ anh bỗng thấy đê mê hồn lãng tử.
Mi ướt lệ nhìn lên vầng trăng vỡ rồi 
tiếng nguyện cầu tắt lịm giữa hồi chuông.