Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Đoàn Văn Khánh
Ngày xưa.. mẹ đặn hoài. Con trai không được khóc, cho dù người lọc lừa, cho dù người chua cay. Tung trời con chấn động. Cứ bình tâm mà đi, cứ thản nhiên mà sống, bước từng bước gan lì. Lời mẹ con vẫn nhớ, nhưng bây.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Nguyễn Minh Nữu & Đoàn Văn Khánh
Bao năm hoang phế đời mây, bao năm xao xác rừng cây, bao năm bao tháng ngày qua ngày trôi qua. Nghe xa giông bão ngàn khơi, nghe xa mưa móc trầm luân, nghe xa nghe bỗng chợt gần như bóng. (Bơ..). Chao ơi ai xui hết sức.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Đoàn Văn Khánh
Gieo mình trong dòng suối. Bóc nõm hết xương da. Căn nguyên từ hạt bụi. Đâu rửa sạch đời ta. Trang kinh đầy dấu hỏi. Tiếng chuông mõ vỡ oà. Xé đôi bờ cảnh giới. Hương nhập quán cùng hoa. Hương nhập quán cùng.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Nguyễn Minh Nữu & Đoàn Văn Khánh
Em hay khóc với ta trên giòng xanh đời bất biến. Ô hay áo trắng người yêu xưa đã bay thành mây. Và tay măng và môi cười, thành bờ rêu nhặt khoan như sóng vỗ trong tim người Hôm xưa, tựa hồ trong tình nào đó dập dìu, từ.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Đoàn Văn Khánh
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Quyết Thắng
Chiếc lá thu đã rơi nằm xao xuyến dưới chân. Đánh thức bao nhớ nhung chôn chặt trong hồn. Một thời người lữ khách rưng rức xa miền quê. Để rồi xa cách mãi muôn đời. Heo hút ôi ngàn trùng, nghe tiếng chim kêu chiều bao.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Nguyễn Minh Nữu & Đoàn Văn Khánh
Hồn đã thành mưa vỡ đầy giữa lòng tay. Và những buồn vui sẽ vùi quên, ngày xưa còn nhau giữa cơn bão tình cờ, nào ai ngờ đâu có ngày rời xa. Nằm trong rừng hoa, chuốc thêm chén rượu nồng. Giờ đây chào nhau hát lời buồn.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Nguyễn Minh Nữu & Đoàn Văn Khánh
Sớm mai chưa hồng, thoáng mây phiêu bồng, mù sương rơi xuống một ngày mùa đông. Dáng ai bên hồ, ngỡ như mong chờ, thấp thoáng bước chân, tìm đến trong thơ. Đàn vừa dạo lời ca mênh mang, ngựa hồng vượt rừng về, chàng và.
Tác giả: Nguyễn Quyết Thắng & Đoàn Văn Khánh
Người là vầng sáng vẫn lung linh giựa đời, soi khắp mê cung đầy vơi. Mặc cơn gió thấp thoáng lay bay, phiêu du cùng núi non ngàn mây. Dù tiền kiếp quay cuồng xao xác, Đã trôi xa dòng kinh. Xin quay về nương náu cõi.