Đêm buông dần xuống trần
Gợi niềm vương vấn giờ đã mấy đã bao nhiêu lần.
Ôi tìm đâu những ý thơ.
Giờ đây dừng gót lãng du trên bến giang hồ.
Trăng mơ màng khắp làng
Lặng nhìn mây nước ta có những giấc mơ huy hoàng.
Một mùa xuân yêu, vẫn thiết tha.
Gợi tình bên những đoa hoa, bên suối trăng ngà.
Ta giang hồ đây đó không nhà.
Như rừng yêu rất chan hòa.
Từ đây hết nguồn vui dâng lên trong ta tha thiết
Ta vang lời ca dưới trăng mờ
Dâng vài cung tơ hát câu mong chờ
Bao khúc nhạc duyên lành.
Đời vui đây đó lòng vẫn thấy như sương mơ hồ.
Kìa làn mây xanh, cứ mãi trôi
Đường ta đi vẫn thế thôi, không bến không bờ