Ngày xưa mẹ tôi gánh rau, ra bán chợ huyện xã,
một bên gánh rau một bên gánh con,
cả cuộc đời dãi nắng dầm mưa.
Trời mùa đông áo dày mẹ đấp cho con,
áo mỏng manh mẹ mặc cho mình,
thân héo gầy đôi gánh trên vai,
áo bạc màu muối mặn nuôi con.
Rồi một ngày nay tôi lớn khôn,
mẹ tiễn tôi một chiều bên thềm,
nhìn gánh rau mà lệ trong tim,
tôi ra đi mà lòng thương mẹ,
thương đường làng mẹ gánh tôi đi.
Trời mưa mẹ dìu bước chân,
vai gáng nặng tình con,
chợ xa rất xa mẹ vui với con,
quên nhọc nhằn quên cả đường xa.
Rồi từng đêm trong đèn mẹ dạy cho con,
dạy bước đi lời nói đầu đời,
thân héo gầy đôi gánh chênh vênh,
gánh cuộc đời quá nặng mẹ ơi.
Tình mẹ hiền như biển bao la,
đời khổ đau mẹ nhận riêng mình,
niềm sướng vui mẹ giành cho con,
bao lời ru là bao trăn trở,
câu hát này mẹ hát ru con.
Mẹ ơi! Mẹ ơi! tình mẹ hiền làm sao con trả được,
gánh rau này một đời nuôi con,
gánh rau này một đời con không quên,
gánh rau này một đời nuôi con,
gánh rau này một đời con không quên