từ nhỏ phấn đã không có cha
mà chỉ sống thui thủi
cùng với mẹ và hai anh trai.
cuộc sống của gia đình phấn vất vả lắm
có khi phải ăn chuối rem trừ cơm
những ngày tháng cứ lây lất trôi qua
gia đình phấn cũng dần được đủ ăn đủ mặt.
vào một ngày bình thường
như bao ngày khác phấn bất chợt hỏi mẹ là:
"cha con là người như thế nào vậy mẹ?.
một nỗi buồn mang máng lộ rõ trên nét mặt của.
nhưng mẹ tôi cũng trả lời về câu hỏi của tôi
bởi vì tôi lớn rồi
nên mẹ cũng chẳng giấu tôi làm gì nữa.
đó là cha tôi đã bỏ mẹ
và 3 anh em tôi theo tình nhân.
tôi giật nảy người ra và cảm thấy
câm hận cha tôi vô cùng.
sao lại có một con người tồi tệ như thế chứ.
tạo dựng chúng tôi ra rồi lại bỏ đi
để lại cho mẹ tôi nỗi cay đắng
khi mất chồng mà phải nuôi 3 đứa con thơ dại
biết có sống nổi qua cơn nghèo đói.
càng thương mẹ phấn bấy nhiêu
thì càng câm tức người đàn ông đó đến tột đỉnh
thật là người cha mất lương tâm
mất đạo đức trong khi ông
làm một người giáo viên dạy chữ.
thật đáng hận... nhưng nhờ trời
cũng thương hại anh trai phấn ra trường
và hiện làm giáo viên.
còn phấn cũng bước vào con đường đại học
và hiện nay phấn học ở trường đại học cần thơ
nhưng mẹ phấn bây giờ phải sống một mình
và phải làm ruộng để nuôi phấn
phần thương mẹ lắm nhưng chẳng biết phải làm sao
chỉ còn cách là phấn xài ít 1 tí
khi phải sống xa cà mau quê hương yêu dấu của phấn
vì vậy mà phấn đã sáng tác ra một bài thơ để tặng mẹ.
MẸ TÔI
Thời tuổi trẻ mẹ là người thiếu nữ
Dáng thon thon có pha chút ngây thơ
Cùng học sinh cung cấp sách đến trường
Cùng trang lứa vui vầy trong mơ ước
biết yêu đương biết mơ mộng thật nhiều
Cành phượng vĩ gắn liền thời áo trắng
Nét ngây thơ sao êm ắng thiết tha
Giờ nghĩ lại trao ôi là quá khứ
quá khứ đẹp sao giờ đây chẳng đẹp
Đời mẹ tôi quá đen đủi ê chề
Kể từ khi vươn bận chuyện chồng con
Thời ngây dại kể như là chấm dứt
bận lo toan, bận công chuyện gia đình
Nào giặt giũ cơm canh và con cái
Cứ lu bù như che phủ mẹ tôi
Chẳng bao lâu chồng bỏ đi biệt dạng
theo người tình và tiếng gọi yêu đương
Bỏ lại tôi và hai anh trai nữa
Khóc khóc cười cười chẳng biết làm sao
thân gái dặm trường mẹ tôi đã khổ
Gắng vươn lên để cứu vớt đời con
Cho quá khứ chôn vùi trong vĩ dang
Lo toan chẳng nghĩ bản thân
quanh năm suốt tháng tảo tần nuôi con
Dù cho sức lực mẹ mòn
lưng còng gánh lúa chẳng còn nỗi đâu
ngày đêm mẹ vẫn âu sầu
gắng công nuôi dạy con mau nên người
đời mẹ đã chẵng thắm tươi
con nay nên nghiệp mẹ cười thiết tha
nhìn lại tuổi mẹ đã già
Chẳng còn son trẻ để mà điểm trang
tóc mẹ bạc khi tròn năm mươi tuổi
bỏ thời son gắng sức để nuôi con
con thương mẹ vì mẹ là phụ nữ
Phụ nữ tảo tần sớm nắng chiều mưa
Còn yêu mẹ từ lọt lòng đến lớn
Yêu mẹ hoài mọi lúc mọi nơi.