Sống giữa đô thành lâu rồi không về thăm quê
Thăm ngoại thân yêu tuổi thơ lo lắng cho mình
Thành phố hoa đèn món gì cũng có ngoại ơi!
Mà sao con vẫn nhớ tô canh bầu, nồi cá dứa ngoại kho.
Ở mãi quê nhà mùa này ngoại lội ruộng sâu
Từng bước lom khom ngoại gieo hạt lúa thơm nồng
Rồi đêm ngoại về nhớ từng đứa cháu yêu thương
Nhớ thằng Hai, con Út hay khóc nhè bắt ngoại ẵm bồng.
Ngoại ơi! Ngoại ơi!
Giờ đây tóc bạc lưng còng giờ đây con cháu phương trời cách xa
Mình ên ngoại tưới giàn bầu ngoài trời trở gió mà lòng con lo
Thân già dưới mái tranh xiêu tối hôm tắt lửa ai lo cho ngoại mình.
Thương ngoại bây giờ một mình thui thủi vào ra
Chiếc võng bên hiên cũng trách sao mấy đứa nhỏ không về
Hàng cau sau vườn thì thầm theo bóng ngoại mong
Về đi con hỡi có làng quê có ngoại đang chờ.