Quê em hai mùa mưa nắng
Hai thôn nghèo nối liền bờ đê
Từng lũy tre xanh nghiêng nghiêng chiều hè
Như bức tranh gợi tình quê đậm đà
Lời ru con tiếng võng đong đưa
Ai chờ ai thương dòng nước u buồn.
Trăm năm nuôi tình khôn lớn
Quê hương là sữa mẹ đợi con.
Ruộng lúa nương dâu chân quen đường mòn
Ôi khói lam chiều tình quê dạt dào
À à ơi câu hò ca dao như lời mẹ ru từ lúc ban đầu.
Quê hương tôi có dòng sông nhỏ
Có dòng sông nhỏ ngày thường có con đò đưa đón khách sang sông
Khách sang sông có lắm khách đa tình
Ngỏ lời ong bướm ngỏ lời trăng gió với cô lái đò đưa
Cô ngây thơ chỉ cười vui vẻ
Mắt nhìn e lệ để lòng khách đa tình thêm xao xuyến bâng khuâng
Khách sang sông khách chẳng muốn lên bờ
Quên giờ quên giấc quên trời quên đất với cô lái đò đưa.
Ơi ầu ơi ví dầu thương những con đò bên hàng dừa xanh
Thương nhiều chiếc áo bà ba,
Kéo kệch gánh lúa lúc tan chợ chiều
Bên mái tranh nghèo nghe bìm bịp kêu nước lớn nước ròng.
Thương đêm trăng rằm soi lối
Âm thanh vọng giã gạo chày đôi,
Đẹp lắm quê hương thôn trăng tuyệt vời
Câu hát thay lời tình quê ngọt mời
Dù xa xôi nhớ ngày trong nôi,
Nghe tình quê hương gọi mãi trong đời.
Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong
Vui niềm vui ấm no cuộc sống
Miền Ðồng Tháp ruộng lúa mênh mông
Yêu tình yêu thắm duyên mặn nồng.
Ai qua Tiền Giang xuống phà Mỹ Thuận
Ai đi Hậu Giang đến Bắc Cần Thơ
Ði về Minh Hải hay đi về Kiên Giang
Ði về Sa Đéc hay là về An Giang.
Miền Tây ơi, vựa lúa miền Nam hai mùa mưa nắng
Miền Tây ơi, sông nước Cửu Long chín nhánh phù sa
Ðất lành khắp chốn nở hoa
Vung bồi mạch sống mượt mà môi em.
Vầng trăng lên theo bước chân đi
Qua đường quê mấy nhịp cầu tre
Hàng cây xanh in bóng nghiêng che
Quanh bờ ao đốm khuya lập lòe.
Ai đi miền xa nhớ về quê nhà
Thăm con đường xưa bến cũ miền Tây
Tiếng cười giọng nói trong có tình thân thương
Câu hò câu hát nghe dạt dào quê hương.